Daily Stoic #18: Cuộc đời trong con mắt nhà thơ

Rồi ta sẽ đi qua quãng thời gian ngắn ngủi được sống hoà hợp với thiên nhiên để nhẹ nhàng đến nơi an nghỉ cuối cùng, giống như quả ôliu chín mọng rồi rơi nhẹ xuống sẽ ca ngợi Trái Đất đã nuôi dưỡng nó, sẽ cảm ơn Mẹ Cây đã sinh ra và cho nó cơ hội được lớn lên trên đời.

MARCUS AURELIUS, MEDITATIONS, 4.48.2

Trên đây là một trích đoạn với những lời văn tuyệt đẹp trong cuốn Meditations của Marcus Aurelius, đáng ngạc nhiên hơn khi ta biết đối tượng mà tác giả hướng đến – Ông viết cho chính mình. Trong tác phẩm ông nhiều lần ca ngợi cuộc sống, tôn thờ vẻ đẹp thiên nhiên và biết ơn quãng thời gian trên đời dù là ngắn ngủi đi nữa. Những đoạn văn sống động đó được ra đời dưới ảnh hưởng rất lớn của Marcus Cornelius Fronto – thầy dạy riêng của tác giả, người được biết đến là nhà hùng biện giỏi nhất thành Rome bên cạnh Cicero, người đã giúp Marcus Aurelius định hình cách suy nghĩ-viết-nói.

Không chỉ là những ngôn từ nên thơ, chúng còn cho tác giả và đến giờ là cho chúng ta một góc nhìn đep đẽ về những thứ tưởng như bình thường hay thậm chí cả những thứ chúng ta ghét bỏ. Phải trong con mắt của 1 nhà thơ thì cái chết mới hiện lên như một trái cây chín rụng trong tiếng cảm ơn cuộc đời, cảm ơn nguồn cội.

Một góc nhìn tươi sáng và đầy niềm vui để thấy những điều mà người khác không thể, tìm thấy sự biết ơn và hài hòa ở những nơi mà người khác bỏ qua. Điều đó phải chăng tốt hơn nhiều khi nhìn thế giới như một chốn tối tăm.

Series Daily Stoic                                        Based on Daily Stoic by Ryan Holiday

Bài viết khác

1 Comment

Leave a Reply